A demon in the mirror...



Con quỷ đó luôn ở trong tấm gương ngay từ khi rất nhỏ...

Nó chỉ luôn câm lặng dõi theo mọi thứ sau tấm gương...

Dần dần có những chuyện xảy ra... Những vết thương... Những giọt nước mắt... Những nỗi sợ hãi...

Nó bắt đầu lên tiếng... nhưng dường như không ai nghe thấy tiếng nó...

Nó vẫn kiên trì... năm này qua năm khác...

Những vết thương cũ đã thành sẹo... Những vết thương mới lại rỉ máu không dứt...

Nó đau đớn... Nó không còn muốn ở sau tấm gương... Nó muốn thoát ra...

Cuối cùng nó đã ra được... để có thể chấm dứt những nỗi đau đang ập đến... rồi lại trở lại trong gương...

Có người nhìn thấy hình hài thật của nó... Kẻ ghê sợ... Kẻ tò mò... Kẻ không lưu tâm... Kẻ thích thú...

Nó đã nghĩ mình được chấp nhận... Nó thấy vui...

Nhưng vô tình nó biết được nó bị đem ra đặt cược... từ những kẻ xa lạ và cả những kẻ thân quen...

Nó trống rỗng... Nó tự hỏi nó có được coi là "con người" không hay chỉ là thứ công cụ để lợi dụng rồi sẽ bị quăng bỏ nếu vô giá trị?...

Nó điên loạn... Nó đau đớn tựa những vết sẹo lại toác máu thịt lần nữa...

Nó không muốn trở lại trong gương nữa... Nó tuyệt vọng... Nó muốn hủy hoại tất cả... và cả chính nó...

Có những tiếng nói xưa kia lại xuất hiện trong đầu nó...

"Cứa rách đi"... "Chảy nhiều máu vào"... "Nhảy xuống đi"... "Ngươi sẽ được giải thoát"...

Nó đã dao động nhưng không thể nghe theo chúng...

Vì nó không muốn yếu đuối... Vì nó còn những trách nhiệm... Và vì những sinh linh bé nhỏ...

Nó không thể chết... Nó phải tự leo lên khỏi vực thẳm...

Nó ngắm trong bóng tối bức tranh "Gương"...

Nó nhìn đôi mắt ứa lệ của thằng tóc đỏ mà rơi lệ theo...

Nó nhìn khuôn miệng mỉm cười của hắn mà cười theo...

Nó chạm ngón tay lên mặt giấy phủ bột màu thô ráp mà run rẩy...

Nó đang đuối dần... Họng tắc nghẹn không cất nổi tiếng nói...

Và rồi có những âm thanh khác đột ngột len lỏi vào đầu nó...

Ai đó... Người nào đó... Kẻ nào đó... Đều bảo cần nó... rằng nó là "con người"... rằng nó đặc biệt... rằng nó được yêu quý... dù nó có làm gì đi nữa...

"Thật không?"... Nó tự hỏi.... Và nó mỉm cười hạnh phúc...

Tiếng người bạn đồng hành của nó đang ngủ sâu chợt vang lên...

"Mày làm ơn ngủ đi... đến lúc tao cần thoát ra rồi..."

Và nó trở lại trong tấm gương kia... lại ngủ yên cho đến khi có người gọi nó...

...............................

Cơn đau đầu chợt biến mất... Mở mắt... Thức tỉnh... Nhìn lại... Tấm gương rạn vỡ đã liền lại... Nó lại ngủ yên rồi... "Ngủ đi... Sẽ có lúc mày lại ra ngoài thôi... Vì hai chúng ta là một..."




Bài đăng phổ biến