Tản mạn 16...


Đầu đông năm ngoái. 
Trong giá rét căm. 
Bên hè phố cổ. 
Cụ bà vẫn ngồi đó.
Hai chiếc làn đỏ.
Đã phai màu dần.
Như áo vá cụ mặc.

Và một đêm đông nọ.
Thấy cụ có áo mới.
Là quà của ai đó.
Nụ cười đã thắp lên.

Chỉ là.
Trời càng vào đông.
Cũng là lúc cụ mất bóng .
Ngày qua ngày.
Vẫn về qua góc phố đó.
Nhưng không còn ai.
Chợt nghĩ đến điều chẳng lành.

Nửa năm đã qua.
Trong nắng đầu hè oi ả.
Đã quên nhìn về hướng ấy.
Vậy mà.
Vô tình quay lại.
Và đã thấy cụ nơi đây.
Mắt cay nhèm.
Cười nhẹ nhõm.
Cụ đã trở lại.
Chỉ khác rằng.
Gánh hàng đã đầy hơn.
Nét mỏi mệt đã vơi dần.

Và hôm nay như bao ngày khác.
Lại thấy.
Một bé mướp gầy xác xơ.
Đang được cụ mớm ăn.
Vậy là.
Đây là đứa nhỏ thứ ba.
Mà con biết rồi đấy!.

Xế chiều người người hối hả
Có một khoảng lặng lẽ bên hè phố
Cụ bà cầm quạt phe phẩy
Bé mướp nằm nghiêng lim dim ngủ gần đó.
Hạnh phúc đơn giản là đây ư?...


Bài đăng phổ biến