Breakfast...


Câu chuyện về bữa ăn sáng.

Có đứa nhỏ châu Á sống cùng cha mẹ bên trời Âu.
Mỗi sáng sớm, mẹ thường cho nó ăn một bát mì ăn liền nhỏ hoặc lát bánh mì bơ nướng giản đơn, những món còn khá xa xỉ nơi quê nhà. Rồi dắt nó đến lớp mẫu giáo. Có một lần đến lớp sớm, chỉ có lác đác vài bạn, nhưng lại bày biện rất nhiều phần ăn sáng trên bàn là những bát súp thơm lừng. Nó đã ăn ở nhà, nhưng nhìn vẫn thòm thèm, lại theo đứa bạn, ngồi vào bàn ăn ngon lành. Chỉ là nó nhận thấy vài ánh nhìn có vẻ ái ngại cùng lời xì xầm nho nhỏ của các cô giáo hướng về nó. Hôm đó trở về, nó mới hiểu. Nó vô tình ăn phần ăn sáng của các bạn khác. Là những bạn được ba mẹ đóng tiền bữa sáng nhưng không đến sớm ăn bỏ thừa. Sau đó, có đôi lần nó lại đến lớp sớm. Lại những bát súp thơm lừng để thừa mứa đấy. Cô giáo lần này lại bảo nó vào bàn ăn. Nhưng nó chỉ cười từ chối, ngồi lặng lẽ chơi đồ chơi một mình ở góc, chờ cho đến khi các bạn ăn xong lại đến chơi cùng...
Sau này trở về nước, nó được tự ý mua đồ ăn sáng, nhưng nó lại dè xẻn chỉ mua vài miếng bánh nếp gạo rẻ tiền chưa đủ lấp đầy bụng, còn lại tiền để dành.
Cứ thế, dần dần nó hình thành thói quen không ăn bữa sáng nữa.
Mãi tới khi lên đại học, rồi đi làm, mới được bữa nhớ bữa không. Cũng chỉ là chiếc bánh bao nhân thịt hay ổ bánh mỳ kẹp nhỏ. 
Có nhiều người từng cười trêu, từng thắc mắc, từng nhắc nhở.

Chỉ là.
Thời bé bỏng vô tri. Động đến thứ không phải của mình. Dù là đồ thừa của người khác.
Thời nhỏ đang lớn. Tiết kiệm vì những cuốn truyện tranh. Dù bụng đói vẫn cố chịu.
Thời trưởng thành đến hiện tại. Thói quen thâm căn cố đế khó bỏ. Dù bị cười chê vì chiếc bánh bao mỗi sáng.

Chỉ là. 
Nếu có một gia đình. Của riêng. Có lẽ thói quen sẽ thay đổi. Sẽ cố kiếm nhiều tiền. Sẽ không tiết kiệm vô bổ. Sẽ có bữa sáng quây quần bên nhau mỗi sớm tinh mơ.

Chỉ là.
Ảo tưởng viển vông thôi.

Bài đăng phổ biến