No one...


Cô độc đã là một thói quen cố hữu. 
Tự thỏa mãn, tự gánh gồng, tự san sẻ. 
Chỉ là. 
Có lúc bờ vai sẽ quá trĩu nặng. 
U uất cứ dồn nén không lối thoát. 
Chỉ cần. 
Bất chợt có ai đó. 
Như khúc nhạc đệm. 
Mang chút âm hưởng nhẹ nhàng len lỏi vào lòng ta. 
Cho ta chút sục sôi âm ỉ nơi sâu thẳm đã tắt lịm bấy lâu.
Cùng ngắm bình minh tươi đẹp ló dạng. 
Hay đêm tối rực rỡ ánh neon nhiệm màu.
Dù rằng. 
Sau đó. 
Ta có thể lại buông bỏ. 
Độc bước tiếp trên con đường ấy...

Bài đăng phổ biến