(Review) Tửu dữ thương (Rượu và súng) - Mộng Dã Mộng Dã



Warning: R

Lâu lắm rồi mới viết một bài review về một bộ truyện tâm đắc.

Chỉ là một thứ cảm giác vừa sôi trào âm ỉ vừa lạnh toát chạy dọc sống lưng, thôi thúc từng chút một muốn bản thân lưu lại vài dòng cảm tưởng. 

Albarino. Sunday Gardener. Con quái vật đầu tiên. Bác sỹ pháp y tài năng. Phong lưu hào hoa. Mái tóc gợn nâu hạt dẻ. Đôi mắt xanh lục phát sáng. Đẹp tựa ái nhân trong mộng của bao người. Luôn mỉm cười. Tựa ánh mặt trời ấm áp.

Hắn được phơi bày luôn ngay mở đầu truyện. Không chút giấu diếm. Hắn tự mãn với những tội ác hắn đã tạo thành trong cả thập niên qua. Kẻ đi săn không động cơ khi chọn con mồi bất kỳ. Đơn giản là một nghệ thuật gia vô tình bắt gặp được những phàm nhân gợi nên cảm hứng nơi hắn. Để sáng tạo nên những "tác phẩm" mới. Biến thái. Máu me. Rùng rợn. Và Đẹp. Khi những hình hài được hoa cỏ điểm xuyết lên. Đặc biệt là phi yến thảo...

Trong một lần. Con mồi hắn nhắm tới đã lâu bị Con quái vật thứ hai cướp mất. Hắn không cam tâm. Đi tìm một con mồi khác. Để tạo nên một tác phẩm trả đũa.

Và bất ngờ. Hắn lại tìm được đồng loại kia của mình. Vô tình là kẻ mà hắn định nhắm thành con mồi tương lai.

Herstal. Westland Pianist. Con quái vật thứ hai. Luật sư giới hắc bang. Có phẩm vị. Giới tinh anh. Vẻ đẹp lạnh lùng. Mái tóc vàng. Đôi mắt xanh lam thăm thẳm. Tựa ánh trăng khuyết sắc lạnh đạm mạc.

Hắn ẩn mình trong tầng sương bí ẩn. Chỉ vô tình trong một tuồng diễn quên mất chút bản năng sẵn có mà bị con quái vật kia nhận ra. Hắn cũng là kẻ đi săn. Chỉ là chủ đích săn những con mồi tội đồ mà hắn muốn phán xử. Biến thái. Đẫm máu. Tra tấn. Hành hạ. Lần lượt từng bước. Cho đến khi cạn máu. Và sau đó tạo nên tác phẩm mới đầy tính ẩn dụ. Rồi treo lên bằng những sợi cầm huyền... 

Quá trình săn đuổi tương ái tương sát bắt đầu từ Albarino.

Thúc đẩy Herstal bị kéo vào bẫy giam của một kẻ dưới tầm. Để thăm dò. Để thử thách. Để tận mắt chứng kiến màn tàn sát đẫm máu của đối phương dành cho kẻ yếu hơn...

Sau đó. Lại chờ đợi Herstal tìm đến. Kích thích. Mời gọi. Tạo nên một "tác phẩm đặc biệt". Bị xâm hại theo ý nguyện. Bị đao khắc những dấu vết khó xóa nhòa. Bị triển lãm thành tác phẩm đẫm máu duy nhất còn sống sót...

Những tưởng ván chơi đã kết thúc thì Herstal lại đến. Bắt đầu mối ràng buộc khó đoán.

Hắn đã có dự cảm về tương lai. Khi mà những sát niệm không thể thực thi sẽ dần biến thành ái.

Mà căn bản kẻ kia không hề có trái tim. Không hiểu ái là thứ gì. Đến chính bản thân còn không để bụng thì có thể để bụng ai...

Từ lúc bắt đầu. Đến khi chia tách. Rồi hợp lại...

Herstal luôn phải đấu tranh giữa sát niệm và thất vọng. Tiếng thở dài trở nên thường trực mỗi khi nhân nhượng đối phương.

Albarino luôn bất chấp khiêu khích vượt qua mọi giới hạn. Để rồi tìm cách hợp lại khi Herstal rời đi.

Có lẽ những kẻ săn mồi sẽ mãi vờn nhau như vậy cho đến khi niềm hứng thú cạn kiệt để tự buông bỏ.

Nhưng. Khi vết thương sâu hoắm rỉ máu qua ba thập kỷ của Herstal bị khơi lên trong một cuộc gặp bất ngờ. Con quỷ dữ trốn chạy năm xưa đã góp phần tạo nên con quái vật Herstal lộ diện. 

Cuộc săn đuổi mới. Những con quái vật mỗi bên ngầm những toan tính riêng. Để rồi cuối cùng. Vuột mất cơ hội để kết thúc. Con quỷ dữ vẫn còn tồn tại. Còn hai kẻ săn mồi những tưởng sẽ tách đi đôi ngả... 

Trong phiên tòa cuối cùng. Herstal có lẽ đã thừa nhận dự cảm tương lai năm xưa đã thành thực.

Chỉ là Albarino vẫn không hiểu ái chăng?

Có phải vì quá khứ êm ả. Không nghèo đói. Không tổn thương. Kể cả những kẻ sinh thành lần lượt tự sát trước mắt hắn?

Hay vì thứ gen di truyền từ mẫu thân là "thiên sứ tử vong"?

Không. Đơn giản hắn chỉ làm theo những gì bản năng thúc đẩy. Không vì bất kỳ lý do. Chỉ vì hắn muốn.

Nhưng. Đối mặt trước Herstal. Một con quái vật đồng loại xứng tầm. Lý giải. Chịu đựng. Thỏa mãn những dẫn dắt tội ác đẫm máu của hắn. Đồng thời cũng là một quái vật bị tổn thương không thành hình hài trọn vẹn. Hắn muốn đắp nặn đối phương. Thành hình hoàn chỉnh. Vậy sẽ thật đẹp...

Albarino đã không bỏ đi. Hắn gặp lại. Chờ Herstal cùng thoát đi. Lại chờ người kia đến điểm hẹn cuối. Để cùng nhau tạo nên tác phẩm "phù hoa" nhất. Nơi giáo đường hoang phế. Một con thuyền gỗ đan xen những phàm nhân tội đồ được lựa chọn vì người kia. Những thân thể trần trụi tái nhợt hấp hối giãy giụa giữa hy vọng sống mong manh và cái chết hãi hùng đang đến. Và cả con thuyền đó hướng về một phía duy nhất. Là lễ vật tối cao. Ở trên cao tế bàn. Treo con quỷ dữ đang chờ đợi để nhận hình phạt cuối cùng. Albarino, kẻ sáng tạo khởi đầu. Để cho Herstal, kẻ thực thi màn tẩy lễ đẫm máu nhất từ trước giờ. Cuối cùng Albarino hoàn thiện tất cả bằng của lễ cây trái và những đóa hoa nhu mỹ...

Khi Herstal đè nặng Albarino ở tế bàn trắng tinh nơi giáo đường ấy. Bóng ma quá khứ của ba thập kỷ trước đã dần biến mất. Vì Herstal sẽ không giống con quỷ dữ kia. Vì con mồi Albarino là tự nguyện. Là hiến dâng trọn vẹn. Cả thể xác và có lẽ cả linh hồn...

Đến cuối cùng.

Ta cũng không yêu ngươi. 

Còn ta cũng không thuộc về ngươi.

Nhưng ngươi nguyện ý cùng ta cùng nhau đi.

Thân xác hay ái tình rồi sẽ tan biến. Chỉ có tồn tại mới là vĩnh hằng?...

Tựa như trong buổi sớm mai. Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng. Khi Albarino bị đánh thức bởi tiếng dương cầm len lỏi của Herstal. Ngón đàn đã phủ bụi qua ba thập kỷ mới thức tỉnh trở lại. Là "Ái chi mộng" của Liszt. 

Là lễ vật kỳ tích đáp lại chỉ dành cho Albarino. Sau khi hắn tự nguyện khắc tên đối phương lên gần sát trái tim bằng phương thức cháy bỏng đau đớn nhất.

Cũng là lúc linh hồn Herstal sau khi bước qua hết thảy huyết hà, cuối cùng có để đóng lại tầng địa ngục sâu nhất trong lòng hắn.

Hai con quái vật vẫn tiếp tục nhuốm máu ở từng nơi chúng ghé đến.

Nhưng chúng vẫn bên nhau. 

Cùng tồn tại...

.....................................................


P/S: Hình mẫu người thật khi tưởng tượng Albarino và Herstal trong truyện



                                                                          Albarino



Herstal 

Believer - Imagine Dragons


Bài đăng phổ biến