Ràng buộc - Ninh Mông Hỏa Diệm

Một bài review cũ cho bộ hiện đại văn đầu tiên đọc (06/11/2010):






Vốn không ưa thích hiện đại văn, nhưng lần đầu đọc bộ này mà ta ko thể nào dứt được. Lời văn không hoa mỹ, cổ phong mà đậm chất hiện đại, tuy vậy vẫn không mất đi sự tinh tế cần có.
Ràng buộc. Đúng như cái tên của nó. Tất cả mọi yếu tố trong truyện: tình tiết diễn biến, nhân vật, tình ý đều ràng buộc thật chặt, đan quyện vào nhau, đôi lúc chính nó có lộ ra một nút lơi lỏng thì lại ngay lập tức thít thật chặt hơn, cũng như tâm người đọc bị cuốn theo, thấp thỏm chờ đợi, bấu chặt vào những nút thắt kịch tính, không thể dứt khỏi.

Đây thật sự là một áng văn ngược luyến tàn tâm đáng xem. Nó không da diết trầm buồn ám ảnh không nguôi như KTTH, cũng không mờ mịt tịch liêu như TCHPĐ, mà nó xoáy thẳng, đâm thủng không lưu tình vào tâm can, khiến ta phải thán lên bi thống, cay đắng. Những tưởng Xuy Sầu đã khiến ta cay xót đến nhường nào, vậy mà Ràng Buộc còn làm được hơn thế, thành một nỗi uất hận giằng xé không dứt nổi.
Ngay trong những trường đoạn kịch tính, cao trào nhất, ta vẫn không thể nào cầm lòng được, rên rỉ trong tâm những tiếng nức nở xót xa. Kỳ Dịch dù hành hạ Huyền Phi đến không bằng cầm thú, nhưng ta vẫn không thể căm hận, ghét bỏ hắn. Ta tự hiểu trong tim hắn giờ đã cuồng loạn rồi, cũng thống khổ không kém người đang bị hắn ngược thân kia. Một bên là trách nhiệm trả thù cho huynh đệ anh em, là tình yêu ko tưởng mà bị phản bội, là đớn hèn cho ngộ nhận tình cảm nơi người kia của bản thân, một bên là ràng buộc yêu thương không cách gì buông bỏ với người kia. Hắn mâu thuẫn giằng xé muốn phát điên, giết cũng ko thể mà chỉ biết hành hạ tàn khốc người hắn yêu và căm hận nhất, mà việc đó đồng nghĩa là bản thân cũng bị đau đớn hành hạ đến chừng nấy mỗi khi xuống tay.

Và rốt cục thì sao? vẫn là không thể buông bỏ, vẫn phải cay đắng chấp nhận sự thật là không cách chi hết yêu người kia, vẫn là muốn ôm ấp che chở người kia cả cuộc đời… Đã tưởng người kia vĩnh viễn ra đi, tách rời vòng tay hắn mãi mãi, để hắn sống như một cô hồn chỉ còn vỏ bọc rỗng không trưng diện với mọi người, hàng đêm thống khổ bị nỗi nhớ nhung cắn xé dày vò. Nhưng rồi hắn lại tìm được, lại như thiêu thân bất chấp mọi sự để được ở bên người kia một lần nữa, từng chút một dùng tấm chân tình vô biên của mình xóa nhòa lòng căm hận khắc sâu trong tim người kia...

Cái kết vậy là viên mãn, cuối cùng vẫn chỉ là ” ràng buộc”, nhưng nó khiến ta nhẹ nhõm thở dài, bởi giờ đã không còn gì cách trở hai con người đó, họ chỉ đơn giản ở bên nhau đến hơi thở cuối cùng, ta còn cầu mong thêm trắc trở dằn dặt nào nữa đến với họ đây? Quá đủ rồi, rốt cuộc chỉ vì "họ yêu nhau mà…”, hạnh phúc có được chỉ đơn giản nhờ điều đó mà thôi.


Bài đăng phổ biến