Say goodbye to begin again...




Khi bạn nói lời tạm biệt.
Người này hiểu đó là sự kết thúc.
Người kia hiểu là còn có thể níu kéo.
Người nọ lại hiểu theo cách im lặng.

Có người níu kéo bạn.
Cũng tốt. 
Ít nhất bạn vẫn không mất tất cả.
Sau khi tạm biệt.
Vì bị bỏ mặc trong im lặng triền miên.
Ngày qua ngày.
Giờ đếm giờ.
Phút trôi phút.

Nhưng ngay sau đó.
Bạn chợt bừng tỉnh.
Bạn nhận ra.
Bạn lại tự chui đầu vào.
Cái hố sâu mà bạn mới trèo lên.
Sau những năm đằng đẵng chìm đắm.

Nói lời tạm biệt để bắt đầu lại.
Không có kẻ ngăn cấm.
Không có kẻ phá hoại.
Không một ai.
Bạn có thể làm điều mình muốn.
Làm điều bạn cho là cần thiết.
Không phải là không cần thiết.
Như những kẻ khác áp đặt cho bạn.
Vì họ chưa bao giờ.
Đặt họ vào vị trí của bạn.
Để hiểu cảm nhận của bạn.
Để biết bạn muốn điều gì.
Để cho bạn được hạnh phúc.

Không một ai.
Không bao giờ có ai.
Hiểu cho bạn.
Rằng bạn từng mơ.
Sẽ có.
Một bàn tay chạm nhẹ trên vai khiến bạn ngoái lại.
Một câu chào giản đơn thoang thoảng bên tai bạn.
Một cái bắt tay bạn nhẹ nhàng nhưng ấm áp tình người.
Để bạn tin rằng.
Bạn đang sống.
Bạn không phải người chết.
Không chìm trong cõi vĩnh hằng.
Để không thể hồi đáp lại bất cứ điều gì.
Cho bất kỳ ai.

Vậy nên.
Nếu không thể bắt đầu lại.
Hãy biến mất khỏi cuộc đời bạn đi.
Để không tiếp diễn vòng luân hồi quanh quẩn.
Xa gần vẫn chìm vào hố sâu thẳm ấy.
Để rồi.
Tổn thương sẽ lại cắn nuốt trái tim vẫn còn rỉ máu không ngừng...  


Bài đăng phổ biến